Teya Salat
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Là Yêu Hay Hận


Phan_9

"Không cần đâu." Lâm Hàng Cảnh nhìn mưa gió bên ngoài, nói nho nhỏ: "Không cần phải vậy."

Vân Nghệ ngẩn ra, cũng không nói gì nữa, cô đặt đồ ăn xuống rồi kéo Tú Nhi ra ngoài. Mâm thức ăn đó có mấy món ăn nhẹ và cháo, bên cạnh còn có bát trứng chưng đường*, trông mềm mượt, cô ngửi thấy mùi ngọt của món đó, không ngờ lại thấy buồn nôn, gần như nôn hết cả ra. Cô vội che miệng rồi ngoảnh đầu đi chỗ khác, đối diện với hình ảnh của chính mình trong chiếc gương trang điểm hình tròn. Cô chầm chầm bỏ tay xuống, chỉ ngơ ngẩn nhìn, dường như nghĩ ra chuyện gì đó, đôi mắt đen nhánh hiện rõ sự hoang mang.

* Có cái món này thật mng ạ, kiểu như trứng đánh nhuyễn hòa đường ấy: https://www.google.com.vn/search ... iw=1142&bih=580

Hết chương 19.

Chương 20: Hoa nở hoa rụng, tình ý liên miên

Vừa vào thu, cục diện nam bắc vẫn đang giằng co nhưng đã đỡ căng thẳng hơn. Chủ tịch chính phủ trung ương miền nam đồng thơi là bộ trưởng bộ hành chính Mâu Lâm Sâm tuyên bố từ chức, chủ tịch mới nhậm chức của chính phủ trung ương là Sở Văn Phủ đã tạm thời ngừng tấn công Dĩnh quân nhắm giảm bớt những kêu than của người dân về chiến tranh trong nước.

Sau đó hắn còn liên tiếp đánh điện tới sáu lần gửi thiếu soái Dĩnh quân Tiêu Bắc Thần, ngỏ ý Dĩnh quân nên thuận theo trung ương, tuân theo hiến pháp trung ương, thúc đẩy việc thống nhất nam bắc đồng thời ngăn chặn giặc ngoại xâm. Đây là sự nghiệp lâu dài, to lớn, và như vậy hắn đã đẩy hoàn toàn mũi nhọn căm hận của nhân dân sang Dĩnh quân phía bắc. Đúng vào lúc quan trọng này, phía Nhật Bản phái người đại diện là Tá tiên sinh đến Bắc Tân, nói rằng có chuyện cần bàn bạc với Tiêu Bắc Thần.

Tiêu Bắc Thần bèn cáo ốm không gặp, một mặt phái Hứa Tử Tuấn và Mạc Vỹ Nghị ra mặt ngày ngày đưa vị đại diện này đi chơi bời phố xá, tiếp đãi tận tình; một mặt hắn ở đại doanh bắc liên tiếp mấy ngày cùng Dư Bạch tiên sinh và mấy tướng lĩnh thân tín nghiên cứu biện pháp đối phó. Hôm nay đã bàn xong, thư ký trưởng chuẩn bị điện tín trả lời chính phủ trung ương. Vẻ mặt Tiêu Bắc Thần đầy thoải mái, quay đầu nói với thư ký trưởng: "Cậu cũng không cần trả lời lão cáo già đấy quá văn vẻ làm gì, không cần phải khách sáo, cứ viết đúng 30 chữ, "Khó mà quy thuận, liên hợp còn có thể bàn. Chống giặc ngoại xâm là nhiệm vụ người lính, còn muốn Dĩnh quân đổi cờ thì tuyệt đối không thể! ""

Thư ký trưởng vâng lời rồi đi ra ngoài đánh điện. Dư Bạch tiên sinh đứng bên vừa ngậm tẩu thuốc vừa nói chầm chậm: "Vậy còn tên đại diện bọn Nhật kia phải xử lý thế nào?"

Hắn đang nhìn bản đồ quân sự đang đặt trên bàn, nghe thấy câu hỏi thì ngẩng đầu cười: "Cứ để Hứa Tử Tuấn, Mạc Vỹ Nghị tiếp đãi xem hắn ta chịu được mấy ngày. Mấy ngày nay Dư lão tiên sinh theo tôi chắc cũng mệt lắm rồi, về nhà nghỉ ngơi đi."

Dư lão tiên sinh cười ha ha rồi nói: "Nhà tôi có sư tử hà đông, không về không được." Ông rít một hơi thuốc rồi lại cười với Tiêu Bắc Thần: "Mấy hôm nay nghe nói chuyện vui của thiếu soái sắp tới rồi, không biết lúc đó lão già đây có thể tới uống một chén rượu hỷ của cậu không?"

Hắn cười đáp: "Bác Dư nói gì vậy, tôi còn hy vọng bác làm người làm chứng hôn lễ đây."

Dư lão tiên sinh gật đầu, vừa vuốt râu vừa cười, thị vệ đứng gần đó đi đến, tay cầm một bộ áo mưa và bảo ngoài trời mưa nặng hạt, xe đã chuẩn bị đâu vào đó rồi. Dư lão tiên sinh bèn cáo từ rồi đi theo anh ta ra ngoài. Chỉ còn một mình Tiêu Bắc Thần ở trong phòng làm việc, hắn cầm chiếc bút lông vẽ vẽ lên bản đồ quân sự, bất chợt cười khẽ, một lát sau hắn đặt bút xuống, ngẩng đầu gọi to về phía ngoài: "Quách Thiệu Luân!"

Quách Thiệu Luân đi vào, Tiêu Bắc Thần nói: "Về Hoa Thinh châu." Quách Thiệu Luân cầm một chiếc áo mưa màu xanh lá sen quàng lên vai Tiêu Bắc Thần, hắn buộc dây trước cổ rồi đi luôn ra ngoài.

Mưa cứ rả rích trọn một ngày, đến chiều tối vẫn không có dấu hiệu sẽ tạnh.

Tiêu Bắc Thần về tới Hoa Thinh châu thì đã có lính đứng đợi sẵn và nhận lấy áo mưa. Hắn liền đi lên lầu, không ngờ thấy đại a hoàn Vân Nghệ dẫn vài người mặt mày nhăn nhó đi tới, do dự lúc lâu mới nói: "Tam thiếu gia, Lâm cô nương không ở trên lầu."

Hắn giật mình: "Cái gì?"

Vân Nghệ chỉ tay ra khu vườn đằng sau, trông có vẻ đã bó tay: "Cô Lâm đang ở vườn hoa đằng sau, chẳng ai trong chúng em có thể tới gần, cô ấy cứ dầm mưa như vậy, có vẻ như cố tình muốn làm hại chính cơ thể mình, đã ngồi đó cả buổi chiều rồi ạ."

***

Mưa rơi trên cây hoa quế, rơi trên lá cây vang tiếng lộp độp. Cánh hoa quế trắng muốt rụng trên nền đất bùn bẩn nên đã không rõ màu sắc từ lâu. Hoa rụng rồi hoa sẽ nở, hoa nở tất sẽ có ngày rụng. Dù tỉnh hay mơ đều đã muộn. Mưa gió thổi đầy cánh hoa rơi, trông như làn mưa khói mỏng manh.

Lâm Hàng Cảnh ngồi lẳng lặng trên ghế, mưa thấm vào quần áo ướt sũng, cô nhìn cây hoa quế, trên một chạc cây có cái tổ chim ác là nho nhỏ. Con chim ác là to đứng bên tổ kêu ríu rít, giang rộng cánh bảo vệ chú chim nhỏ bên trong tổ, tình thân đó, sự bảo vệ con đó khiến lòng cô đau đớn, hai hàng nước mắt trào ra.

Cứ ngồi như vậy không biết đã bao lâu, thấy trận mưa càng ngày càng nặng hạt, mưa rơi rào rào vào lá cây nhưng trên người cô lại chẳng thấy có hạt mưa nào. Cô giật mình, chầm chậm ngẩng đầu lên rồi ngẩn người. Trên đỉnh đầu có một chiếc ô, che hết phong ba bão táp cho cô, cô nhìn theo tán ô rồi quay đầu lại, ánh mắt rời rạc khẽ kinh ngạc.

Tiêu Bắc Thần che ô trên đầu cô, còn chính hắn thì đứng bên ngoài, trận mưa càng ngày càng nặng đó tạt hết vào người hắn, cũng không biết hắn dầm mưa như thế đã được bao lâu, cả người ướt như chuột lột. Nước mưa chảy thành dòng từ chiếc mũ quân đội của hắn xuống đất. Khuôn mặt quang minh chính đại kia hiện tại vô cùng trầm tĩnh.

Cô lặng yên nhìn hắn một lúc lâu, sau đó từ từ quay đầu đi, lại nhìn cây hoa quế nọ. Ngón tay cô dần co lại, cô ra quyết định cuối cùng. Tiếng cô lẫn trong tiếng mưa gió rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy, trong giọng nói có sự tuyệt vọng, có sự bất lực, còn có cả sự cam chịu: "Tiêu Bắc Thần, coi như kiếp trước tôi nợ anh."

***

Mười giờ buổi sáng là lúc phủ đại soái bận rộn. Tứ tiểu thư Tiêu Thư Nghi đi đôi guốc gỗ đi loẹt quẹt từ trên lầu xuống, nghe thấy giọng dì bảy đang sai người làm: "Tiêu An, cậu dẫn vài người mang cái cặp lồng gỗ kia tới Hoa Thinh châu đi, còn nữa, mấy cuốn sách này đều là sách thường ngày Hàng Cảnh thích đọc, đều mang hết qua đó cho nó. Nhớ nói với thằng ba là đầu bếp tôi phái tới này làm đồ ăn phương nam rất ngon, nhất định Hàng Cảnh sẽ thích ăn."

Tiêu Thư Nghi vội vàng đi xuống, thấy chị hai Thư Ngọc cũng đang ở đây, cô bèn nói với dì bày: "Mọi người định tới Hoa Thinh châu ạ? Vậy con cũng đi."

Dì bảy xoay người thấy là cô thì cười nói: "Con còn dám tới đó? Lần trước con khơi ra chuyện kia còn chưa đủ hả? Không sợ thằng ba tìm con tính sổ?"

Tiêu Thư Nghi hất cằm: "Tính sổ thì tính sổ, ai sợ ai!"

Dì bảy đáp: "Con ấy à, toàn ỷ mình cùng thằng ba là do phu nhân sinh ra, cùng chui ra từ một bụng. Sau khi phu nhân qua đời thì anh ba của con thương con nhất, con mới dám ương bướng trước nó như thế. Con xem, chị cả con, chị hai, lại thêm em năm em sáu, có ai dám chọc vào thằng ba như thế. Giờ con nghĩ lại vẫn chưa muộn, coi như cảm ơn nó thương con bao nhiêu năm nay đi, đừng làm rối thêm nữa. Làm gì có cô gái nào sắp gả đi mà còn hùng hổ như thế này cơ chứ."

Tiêu Thư Nghi bị dì bảy nói mà đỏ cả mặt, nhưng vẫn ngẩng đầu kiêu ngạo: "Chuyện đó anh ấy không đúng, con không cho qua được." Dì bảy bật cười, cùng không tiếp tục tranh luận với cô nữa. Chị hai đứng bên phe phẩy chiếc quạt đang cầm trong tay, cười nói: "Con nghe Vân Nghệ bảo rằng nửa tháng nay cậu ba và Hàng Cảnh đã không xảy ra chuyện gì nữa. Em Lâm cũng đã bắt đầu tươi cười, hai người coi như vợ chồng son. Xem ra Hàng Cảnh đã quyết định làm người nhà họ Tiêu chúng ta rồi."

"Đứa bé Hàng Cảnh này trông thì mềm yếu nhưng rất cứng rắn," dì bảy cười nói với Tiêu Thư Ngọc, "Bản thân nó có suy nghĩ riêng của mình, dì thấy đợi tới lúc thằng ba tiến dần từng bước, rồi lúc đó chúng ta lại bàn tới câu trên."

Tiêu Thư Nghi ngẩn ra: " Tiến dần từng bước gì cơ?"

Dì bảy quay mặt nhìn, phất cái khăn tay qua mặt cô một cái rồi nói: "Cái cô nương này chuyện gì cũng hỏi được ấy, dì đây chẳng hiểu nó nghĩ là gì, con muốn biết thì đi mà hỏi chú rể nhà họ Hà ấy."

Lúc này Tiêu Thư Nghi mới hiểu là nghĩa không trong sáng gì, ngoan ngoãn im miệng, quay người chạy đi.

***

Trong biệt thự ở Hoa Thinh châu, Tiêu Bắc Thần vưa mới đi ra từ thư phòng thì thấy Vân Nghệ dẫn vài người hầu bận bịu bê sách, đi lên lầu rồi đi xuống mấy lần, hắn bèn hỏi: "Đang làm gì đấy?"

Vân Nghệ liền cười nói: "Là vài rương sách dì bảy đưa đến ạ. Nghe bảo là sách ngày thường cô Lâm thích đọc nhất, hiện giờ cô ấy cùng vài người đang sắp xếp giá sách trên lầu, sợ là cái giá sách kia không đặt hết được số sách này."

Tiêu Bắc Thần liếc nhìn lên lầu một cái, cười: "Vậy sửa lại cái phòng khách nhỏ trên lầu thành thư phòng đi. Mọi người cứ tiếp tục, tôi đi lên xem."

Hắn lên lầu, thấy cửa phòng ngủ chính đang mở một nửa, Lâm Hàng Cảnh mặc bộ váy hồng viền trắng có thắt lưng, tay áo trắng rộng, tóc dài buộc lên cao, mặt mày trông như trẻ con, cực kỳ thông minh trong sáng. Lúc này cô đang xếp sách lên giá, nha đầu Tú Nhi ôm sách đưa cho cô, cô nhìn một cái rồi cười: "Đây là truyện cổ tích Nga đã được dịch sang tiếng Trung, là cuốn sách từ khi chị còn rất nhỏ, bố chị mua cho đọc. Em biết chữ không?" Tú Nhi lắc lắc đầu, cô bèn xoa đầu cô bé: "Vậy đợi lúc chị rảnh chị đọc cho em nghe."

Tú Nhi gật đầu, quay người thấy Tiêu Bắc Thần đang đứng ở bên cửa thì vội vàng chào: "Tam thiếu gia." Hắn liền đẩy cửa đi vào. Cô không nói gì nữa, chỉ tiếp tục xếp sách lên giá. Tú Nhi liếc trái liếc phải, đặt sách đang cầm lên bàn rồi lặng lặng đi ra. Tiêu Bắc Thần đi đến bên bàn, thấy cô sắp xếp từng cuốn sách một. Hắn tiện tay lật cuốn Tú Nhi vừa đặt lên bàn, canh đúng lúc cô quay đầu qua thì cười nói: "Anh cũng không biết chữ, lúc nào em rảnh thì đọc cho anh nghe nhé."

Cô ngừng tay, ngước mặt lên nhìn hắn, thấy trong đôi mắt thâm thúy của hắn tràn ngập niềm vui, cô cúi đầu nói: "Em không đọc. Anh đang cố ý trêu em đấy à."

Hắn bật cười, nói: "Ai da, em nói linh tinh gì vậy, anh đâu có trêu em."

Lâm Hàng Cảnh cũng không nhìn vào đôi mắt kia nữa, quay đầu tiếp tục xếp sách, cô nói: "Ai mà không biết anh biết tiếng Trung, biết cả tiếng Nga, giờ lại nói với em là anh không biết chữ, chẳng phải là trêu em hay sao?"

Hắn cười: "Vậy anh dạy em tiếng Nga: Красиваядевушка*"

* Tra Google thì nghĩa là "Em rất đẹp" :">

Lâm Hàng Cảnh không quan tâm câu cuối cùng hắn nói gì, chỉ đáp nhỏ: "Em không học."

Hắn cười hỏi: "Vì sao?"

Cô nói: "Hồi nhỏ mẹ từng mời thầy dạy tiếng Anh về, sau đó ba nói: tiếng Trung còn học chưa xong, học tiếng Anh làm gì, rồi học dở trung dở tây, lỡ như chẳng nói được câu nào thì làm sao?"

Giọng kể của cô vô cùng bình thường nhưng lại khiến Tiêu Bắc Thần cảm thấy rất buồn cười, hắn cười to ha ha. Duỗi tay giúp cô sắp xếp sách, cô thấy hắn chỉ đặt bừa lên thì vội nói: "Đừng làm rối lên, em xếp có thứ tự." Hắn lại cười: "Thứ tự thế nào? Em nói cho anh nghe đi." Cô biết hắn cố ý chọc cho cô nói, cô cũng không trả lời hắn nữa, chỉ là mặt dần đỏ, môi hơi nhếch lên, trông như đang nhịn cười.

Hết chương 20.

Chương 21: Đào tơ mơn mởn, giai nhân như ngọc

Chiều nay Mạc Vỹ Nghị và Hứa Tử Tuấn cùng tới Hoa Thinh châu vì nửa tháng nay hai người bọn họ bị Tiêu Bắc Thần sai đi tiếp sứ giả Nhật Bản, cả ngày rong chơi nơi phồn hoa trong thành Bắc Tân; mặc dù Hứa Tử Tuấn trời sinh chơi bời nhưng cũng không chịu nổi nữa, thêm vào đó sứ giả Nhật Bản cực khó đối phó vì vậy hai người không ngừng kêu khổ, tranh thủ chút rảnh rỗi liền chạy đến kể khổ với Tiêu Bắc Thần ở bên này.

Tiêu Bắc Thần nghe hai người họ kể lại, Hứa Tử Tuấn vừa uống trà vừa nói: "Hai anh em chúng em không tiếp tục được nữa đâu, minh tinh điện ảnh rồi ca kịch đều đã mời qua cả, chiêu gì cũng dùng hết rồi, mà hiện giờ ông sứ giả kia chỉ kêu muốn gặp anh. Mạc Vỹ Nghị nói anh ốm, tên bệnh cũng đã đổi mấy lần, Tiêu tam ca, nếu anh không ra mặt nữa thì chúng ta có thể chuyển thành bệnh nan y được rồi đấy."

Tiêu Bắc Thần cười to ha ha, sau đó thờ ơ đáp: "Vậy gặp thì gặp, anh muốn xem vị người Nhật này sẽ đưa ra cái lý gì."

Cả Mạc Vỹ Nghị và Hứa Tử Tuấn đều thở phào nhẹ nhõm, ngồi đợi Tiêu Bắc Thần lên lầu thay quân phục ra. Mấy ngày nay Hứa Tử Tuấn bị sứ giả người Nhật tra tấn, cuối cùng đợi được Tiêu Bắc Thần đi xuống thì vui quá buột miệng: "Lần này Tiêu tam ca xuất mã còn hơn cả một đám cô nương nhà hát."

Một câu này khiến Tiêu Bắc Thần đứng sựng người giữa phòng khách, quay đầu nhìn Hứa Tử Tuấn, đang định mở miệng thì thấy đôi mắt hắn ta mở to ngẩn ngơ, nhìn phía sau mình, cả Mạc Vỹ Nghĩ đứng bên cạnh cũng không thấy nói gì nữa.

Hắn xoay người, là Lâm Hàng Cảnh và Tú Nhi vào nhà kính hái hoa về. Tú Nhi ôm một bình hoa màu sắc, còn trong tay cô là mấy cành lan hồ điệp thanh nhã mộc mạc. Vừa vào tới phòng khách thì đã thấy ba người bọn họ, cô cúi đầu xuống định tránh đi, Hứa Tử Tuấn ngớ người, to miệng nói: "Chị dâu, chị đừng hiểu nhầm, Tiêu tam ca không đi chơi con hát đâu."

Lâm Hàng Cảnh giật mình, quay mặt nhìn Hứa Tử Tuấn, quả thật là không hiểu hắn ta muốn nói gì nữa. Sắc mặt Tiêu Bắc Thần trầm xuống, mở bao súng đeo bên hông ra "tách" một tiếng, chuẩn bị rút súng. Mạc Vỹ Nghị không nhịn được cười, đi lên lôi Hứa Tử Tuấn: "Mau im cái mồm đi, chọc phải Tiêu tam ca thì lãnh đủ." Hắn nhìn sang Tiêu Bắc Thần, nói: "Sứ giả người Nhật phàn nàn là ngôn ngữ khác biệt..."

Mạc Vỹ Nghị còn chưa nói hết câu, Tiêu Bắc Thần nghe tới đây đã bật cười, đáp: "Vậy thì nói với vị người Nhật đó, Tiêu Bắc Thần anh đây tiếng Trung còn chưa sõi, học tiếng Nhật làm gì, lỡ như hai cái đểu dở dở ương ương, không nói được câu nào thì biết làm sao!"

Cô đang đi ra ngoài, nghe thấy câu này của hắn thì quay đầu lại nhìn một cái. Hắn chỉ đợi cái liếc mắt này của cô, bốn mắt chạm nhau, trong đôi mắt đen của hắn là sự vui sướng và sự ấm áp. Cô khép đôi hàng mi dài cong như cánh quạt, khóe miệng hơi nhỉnh lên một độ cong đẹp đẽ, trông như đang dịu dàng cười.

Nụ cười mềm mại như nước đó lại như một cơn gió ấm thổi thẳng tới đây từ khuôn mặt kia, thổi đến tận trái tim hắn. Cho dù là trời đầy bóng râm hay lòng hắn có rất nhiều nghi vấn thì vào giây phút này tất cả đều được quét sạch, làm hắn say mê dưới đáy của cảnh sắc đẹp đẽ này.

***

Tiêu Bắc Thần đi đến tận tối mới về. Vừa vào tới phòng khách, cũng chằng màng cởi áo choàng quân đội màu đen ra đã hỏi Vân Nghệ đang đi tới: "Lâm cô nương ngủ chưa?"

Vân Nghệ là một người lanh lợi, thấy nửa tháng nay quan hệ giữa Lâm Hàng Cảnh và Tiêu Bắc Thần đã dần trở nên thân mật, vì vậy bèn đáp: "Lâm cô nương vừa mới hỏi Tam thiếu gia đã về chưa? Em trả lời là vẫn chưa, Lâm cô nương liền cầm một cuốn sách rồi đọc, có vẻ định đợi Tam thiếu gia về rồi mới nghỉ ngơi."

Tiêu Bắc Thần cười khẽ rồi lên lầu. Vân Nghệ nói: "Tam thiếu gia, áo choàng của cậu vẫn chưa cởi ra kia, vào nhà rồi, sẽ nóng lắm." Lúc này hắn mới nhận ra mình vẫn đang khoác áo, cũng mới thấy nóng, vội cởi khuy ở giữa cổ rồi đưa áo cho cô, sau đó đi lên lầu.

Hắn mới đi tới trước cửa phòng Lâm Hàng Cảnh thì trùng hợp gặp Tú Nhi đẩy cửa phòng ngủ chính đi ra. Nhìn thấy hắn, đang định lên tiếng thì hắn đã ra ý bảo cô bé đừng nói. Hắn đẩy cánh cửa ra, nhìn vào bên trong phòng ngủ, Lâm Hàng Cảnh đang ngồi dưới ánh đèn của chiếc đèn có chụp đèn bằng lụa hồng phấn, lặng lẽ đọc sách. Trên cái giá bên cạnh đặt một bình hoa gốm xanh, trong bình là mấy nhành hoa lan hồ điệp, cánh hoa trắng mộc mạc mà nhã nhặn đó tôn lên khuôn mặt trắng như tuyết của cô, sự mềm mại khiến cô trông mỏng manh, yếu đuối như cánh ve.

Tiêu Bắc Thần yên lặng nhìn cô một hồi, khi cô nhận ra thì ngước đôi mắt trong veo kia lên, nhìn thấy hắn đang đứng bên cửa thì mặt cô lập tức ửng hồng, nói khẽ: "Sao anh về mà không nói? Cứ lặng lặng vậy." Hắn đi đến, chỉ cười nhẹ nhàng: "Bỗng nhiên nhớ đến một câu: Đào tơ mơn mởn xinh tươi, Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong. Hôm nay nàng đã theo chồng, Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui." (Nguồn)

Lâm Hàng Cảnh biết câu này là trong Kinh Thi, ý bên trong cô hiểu nên mặt càng đỏ hơn, quay đầu nhìn lan hồ điệp được bày bên cạnh, cô nói nhỏ: "Toàn nói linh tinh, đây lại chẳng phải hoa đào."

Hắn bật cười: "Hoa gì cũng không đẹp bằng em."

Mặt cô tiếp tục đỏ bừng, trên có má mịn màng đó thấp thoáng xuất hiện hai lúm đồng tiền, lông mi đen nhánh hơi giương lên, trông lại giống như đang giận: "Hôm nay đang yên đang lành tự dưng anh nói theo cha em làm gì."

Hắn nhìn cô, ánh mắt cười cười, khẽ khẽ đáp: "Được, vậy coi như anh nợ em, lần sau em nói giống cha anh là hòa."

Hắn nói thế làm cô nhớ tới dáng vẻ ngậm điều thuốc răn dạy của Tiêu đại soái ngày thường, không nhịn được mà cười, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt cô, cô nói: "Lại nói linh tinh."

"Em đừng cười nữa, anh mang về thứ này cho em."

Hắn lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra trước mặt cô, đó là một đôi hoa tai Đông châu. Đông châu bóng và sáng hơn chân trâu nhiều, trơn láng, nhưng vẫn có vài phần tao nhã. Tiêu Bắc Thần cầm lấy đôi hoa tai rồi đeo vào tai cô. Vành tai cô trắng trẻo, lại thêm đôi hoa tai Đông châu rủ xuống tô điểm thêm, nhẹ lay động dưới ánh đèn, long lanh sáng ngời, trông có vẻ tĩnh lặng mà dịu dàng.

Hắn cười, khuôn mặt càng anh tuấn: "Người ta nói "Hoa trời, sắc nước thảy đều vui", anh thấy câu tiếp theo nên là "Ngọc ngà, Hàng Cảnh đều rất hợp."

Cô bị hắn làm cho càng ngày càng ngại ngùng, sắc đỏ trên mặt vẫn còn, cô quay đầu nghịch mấy nhành hoa làn hồ điệp, lặng im một hồi rồi khẽ nói: "Ngày mai anh có thời gian không?"

Tiêu Bắc Thần đáp: "Em có việc à?"

Cô lặng lẽ ngắm cành hoa: "Lâu rồi không thăm dì bảy, cả thím em nữa, cả ngày em ở đây chỉ thấy chán chường trong người."

Hắn hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn cô một lúc lâu, mới đáp: "Qua thời gian này là đến hôn lễ của Tiêu Thư Nghi rồi, lúc đó anh sẽ đưa em về."

Ngón tay cô dừng lại trên lá nhành lan đó, xoay mặt liếc nhìn hắn, trong đôi mắt đó long lanh nước, cô khẽ chớp mắt, một giọt nước mắt bèn thuận theo gò má rơi xuống, giọng khe khẽ, thút thít: "Thôi bỏ đi, em không đi nữa, chắng có gì hay cả."

Câu nói mang mấy phần trách móc, nước mắt lăn xuống óng ánh như đôi hoa lai đang rủ, Tiêu Bắc Thần không nỡ, biết là do hắn cô mới vậy, hắn giơ tay lau nước mắt trên mặt cô, nói khẽ: "Em xem em lại khóc rồi... Được, ngày mai anh đưa em về."

Cô nghe thấy câu này thì lông mi nhẹ rung, không khỏi cười nhẹ. Trên khuôn mặt đó vẫn còn nước mặt long lanh, Tiêu Bắc Thần cảm thấy đôi lông mi đó như đang vuốt ve tim hắn, làm cả người hắn dịu lại, hắn cười nhẹ nhàng, dịu dàng nói: "Em thì hay rồi, khóc là em, cười cũng là em, chuyện gì anh cũng nghe em, em nên thưởng anh chút gì mới được, nếu không chẳng phải là anh oan uổng quá sao?"

Hết chương 21.

Chương 22: Hoa rụng, rời khỏi cây

Lâm Hàng Cảnh xoay mặt nhìn hắn, mắt hắn tràn ngập sự dịu dàng. Hắn không nhịn được mà giơ tay chạm vào gò má mịn màng kia. Cô tiện tay ngắt một bông lan hồ điệp đặt vào tay hắn: "Nếu anh còn đứng đây nói vớ vẩn nữa thì ngày mai em sẽ nói với dì bảy là em đã hết cách với anh, nhất định dì sẽ dạy dỗ anh."

Tiêu Bắc Thần bèn cười nói: "Câu này em nói sai rồi, nếu đến cả em còn không trị được anh thì trên đời này chẳng ai trị được anh nữa." Hắn ngừng một lát, ánh mắt dần dần tối đi, nhìn khuôn mặt hơi ngước lên của cô rồi bất chợt cúi đầu xuống hôn lên gò má trắng như tuyết đó. Sự bất ngờ khiến cô không kịp phòng bị, cô run một cái, sợ đến mức lùi về sau một bước, nghiêm mặt nói: "Tiêu Bắc Thần, đến nay tôi đã thỏa hiệp rồi, cuối cùng anh còn muốn tôi phải làm sao nữa? Hôn lễ còn chưa tới, nếu anh dám... thì không coi tôi là người nữa! Dù tôi chết rồi tôi cũng sẽ..."

"Đừng có nhắc chết chết gì nữa, em nói gì anh cũng nghe hết, vậy không được sao?" Hắn ngắt lời cô, cười nói: "Anh hiểu ý của em, cũng sẽ không làm khó em, nhưng chỉ cần qua hôn lễ của chúng ta thì em không thể đuổi anh ra ngoài nữa."

Lâm Hàng Cảnh quay mặt đi, nói nhỏ: "Anh mau ra ngoài đi."

Hắn nhìn cô, thấy một bên mặt đã đỏ bừng, hắn nói: "Vậy anh đi đây, em cũng nghỉ ngơi sớm." Cô gật gật đầu, đáp vâng một tiếng khe khẽ. Hắn cười rồi xoay người đi về hướng cửa. Lúc quay người đóng cửa thì không nhịn được lại liếc nhìn cô một lần, gọi khẽ: "Hàng Cảnh."

Lâm Hàng Cảnh nhìn hắn, hắn cười nói: "Hôm nay mấy lời Hứa Tử Tuấn nói đều là vớ vẩn, anh không đi nghe hát hay chơi gì đâu."

Ban đầu cô ngẩn ra, nghĩ lại mới hiểu hắn nói chuyện ban ngày, khóe môi cô giương lên, trên má xuất hiện lúm đồng tiền không sâu lắm, trông có vẻ trẻ con, cô nói: "Anh đi chuyện của anh, em không quan tâm."

Tiêu Bắc Thần đáp: "Nếu em đã không quan tâm thì mai anh lại đi cũng chưa muộn."

Lâm Hàng Cảnh nghe hắn nói câu này, lại nhìn nụ cười trên môi hắn, lông mi cô khẽ rủ xuống, môi mím nhẹ, một lúc lâu sau mới nói nhỏ: "Không cho..." Mới nói được nửa thì dừng nhưng cũng đủ để đi vào tim hắn, hắn nhìn dáng vẻ cô như vậy, cảm thấy cả con tim mình đều mềm hẳn đi, vừa cười vừa hỏi một câu: "Câu này của em không đầu không đuôi, là "không cho" cái gì cơ? Làm sao mà "không cho"?"

Cô ngẩng đầu, nhìn vẻ vui sướng trong mắt hắn, lúc này đến cả tai cô cũng đỏ lên, cô chẳng nói thêm câu gì mà chỉ quay người đi đứng bên đám hoa lan. Đôi hoa tai trân châu khẽ đung đưa bên dưới gò má trắng trẻo, trông đẹp như mơ.

Hắn cảm thấy tâm trạng vô cùng vui vẻ, cuối cùng vẫn đóng cửa lại, đi xuống lầu, chân giẫm lên tấm thảm dày cộm, ánh sáng ấm áp hắt ra từ chiếc đèn với chụp đèn bằng lụa hồng. Hắn cúi đầu nhìn một bông hoa lan trắng muốt mà cô đặt vào tay hắn, bật cười, còn bông hoa lan hồ điệp đẹp đẽ kia nhẹ nhàng nở ra trong lòng bàn tay hắn.

***

Chiều ngày hôm sau Tiêu Bắc Thần đưa Lâm Hàng Cảnh về phủ đại soái. Cô ngồi trong xe, nhìn cổng lớn của Hoa Thinh châu mở ra trước mắt mình, ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời ở bên ngoài cổng xanh tới mức khác thường. Cô lặng lẽ cụp mí mắt, hắn nhìn thấy sắc mặt cô trắng nhợt thì hỏi: "Em sao thế? Anh thấy sắc mặt em mấy ngày nay không tốt lắm."

Cô xoay mặt sang, chỉ cười: "Có lẽ là do tối qua ngủ không ngon, trận mưa thu cứ tí ta tí tách cả buổi tối, rơi vào lá cây lộp độp, em toàn bị tỉnh giấc."

Hắn nghe xong thì cười: "Để em ngủ yên giấc, anh chỉ có thể chặt hết cây cỏ trong vườn đằng sau đi thôi."

Cô liếc hắn một cái, biết hắn đang đùa nên cô chỉ cười nhẹ: "Nếu anh chặt hết thì có lẽ cả năm em đều mất ngủ mất. Hôm qua em còn mới trồng một loại đào ở trong vườn, nghe bảo hai năm nở hoa, ba năm kết trái, không biết có thật không? Cứ đợi xem sao vậy."

Tiêu Bắc Thần ngẩn người, ngắm khuôn mặt bình yên của cô, hắn nói: "Không chừng cần thời gian cả đời mới nở hoa kết trái ấy."

Cô buồn cười nhìn hắn: "Vậy đến lúc đó người cũng già rồi, chẳng ăn nổi đào nữa."

"Không sao," hắn nói, "Anh và em cùng đợi xem, đợi cả đời." Đến phiên cô ngẩn ra, cô khẽ nhắm mắt. Hắn duỗi tay nắm lấy tay cô nói nhỏ: "Có một câu như thế nào nhỉ 'Lúc tử sinh hay khi cách biệt, Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi. Cầm tay nàng hẹn mấy lời: "Sống bên nhau mãi đến hồi già nua." (Nguồn)

Cuối cùng thì tay hắn cũng nắm được tay nàng, bình yên như vậy. Lòng cô bất chợt rung động, tựa như hồ nước yên ả bỗng có một gợn sóng lan ra, nhưng dù là vậy thì cô vẫn cứng rắn ổn định tinh thần, ngước mắt lên nhìn hắn, cười nói: "Đứng nói nữa, anh không sợ người khác nghe thấy à?"

Ghế trước có sỹ quan phụ tá Quách Thiệu Luân và người lái xe, hai người đã coi mình như khúc gỗ từ lâu. Tiêu Bắc Thần ngắm kỹ vẻ mặt cười nhẹ của cô, lòng thoải mái hơn, hắn đáp: "Ừ, chỉ cần trong lòng em biết những gì anh muốn nói là được."

Xe ô tô đi vào phủ đại soái, đã có người báo cho dì bảy từ trước. Tiêu Bắc Thần dẫn Lâm Hàng Cảnh vào đại sảnh thì liền thấy rất nhiều người đang ngồi trong phòng khách lộng lẫy. Dì bảy đứng dậy, cười nói đón hai người: "Đến rồi. Thư Tinh, Thư Ngọc nghe nói hai đứa hôm nay về nên đến từ sớm đấy, vậy mà hai đứa lại về muộn thế này."

Bà cười, kéo tay Lâm Hàng Cảnh rồi đột nhiên quở trách: "Cậu ba, sao chẳng biết chăm sóc người ta thế? Nhìn xem Hàng Cảnh đã gầy đến mức nào rồi đây."

Tiêu Bắc Thần nói: "Con cũng gầy sao dì không nhận ra?"

Chị hai Tiêu Thư Ngọc che miệng cười: "Xưa nay không nhận ra đấy, hóa ra thiếu soái nhà chúng ta biết làm nũng với dì bảy, may mà thằng năm thằng sáu đã cho đến bên chỗ cha rồi, hai đứa nó mà nghe được câu này thì nhà lại ầm ĩ lên."

Chuyện trò rôm rả trong không khí thân mật được một hồi thì Tiêu Thư Nghi mới đi vào từ bên hông, thấy Tiêu Bắc Thần cũng chẳng nói gì, chỉ đi nhanh tới kéo tay Lâm Hàng Cảnh, viền mắt ửng hồng, buột miệng nói: "Hàng Cảnh, em..."

Lâm Hàng Cảnh cười nhẹ nhàng: "Em rất ổn, không lâu nữa chị đi lấy chồng rồi, lúc em đến thăm chị lần tiếp theo chắc là lúc chị làm cô dâu. Nghe nói hôn lễ tổ chức kiểu tây à?"

Dì bảy nhìn hai người nói chuyện rồi xen vào, mặt đầy vui mừng: "Là kiểu tây, hôn lễ của con và cậu ba cũng kiểu tây nốt, chuẩn bị xong hết rồi."

Lâm Hàng Cảnh kéo tay Tiêu Thư Nghi, cười nói: "Chị xem, hai chúng ta đều sẽ mặc váy cưới."

Nhờ câu nói này mà dì bảy yên lòng hẳn, bà nhìn Tiêu Bắc Thần đang cười khẽ, thầm nhủ giờ thì tốt rồi, cuối cùng mây cũng tan để thấy ánh mặt trời, không uổng tấm lòng của cậu ba.

Bữa cơm tối ngày hôm nay ăn ngay trong phủ đại soái. Mọi người ăn cơm xong trong vui vẻ. Hàng Cảnh gặp lại thím Lưu nên cười rất thoải mái. Trời đã tối, Tiêu Thư Nghi cứ liên mồm nói muốn cùng Lâm Hàng Cảnh chơi cờ, mới đi được mấy bước Tiêu Thư Nghi đã ăn gian, cuối cùng bị Hàng Cảnh giơ tay định đánh, hai người đuổi nhau tới tận đằng sau cái giá hoa. Tiêu An đi vào báo rằng đã chuẩn bị pháo hoa đâu vào đó. Dì bảy cười gọi Lâm Hàng Cảnh: "Đây là ý của Thư Nghi, nó bảo khó khăn lắm cả nhà mới tập họp lại, phải bắn pháo hoa cho vui, mau theo dì ra xem."

Chỗ bắn pháo hoa chính là ở khu vườn đằng sau. Người hầu trong phủ bận bịu một hồi, cuối cùng pháo hoa cũng nở bùng trên bầu trời, rạng rỡ chói mắt, cả trời lấp lánh. Cô đứng bên dì bảy, lặng lẽ ngắm pháo hoa. Bỗng chợt cảm thấy hơi lạnh, cô hơi cúi đầu xuống, ánh mắt lướt qua Tiêu Bắc Thần. Không ngờ hắn vẫn luôn nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm đó có ánh sáng của pháo hoa, sáng như sao, ấm áp như gió xuân.

Cô ngại ngùng nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt được pháo hoa chiếu vào sáng ngời đó đẹp hơn hoa đào, xinh đẹp không thể nào tả hết, như mộng như ảo. Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, Tiêu Bắc Thần cười khẽ, cũng xoay mặt đi, cùng cô ngắm pháo hoa trên trời.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .